Tôi không phải là một người chồng hoàn hảo, nhưng tôi cũng không tồi. Vậy mà cô ấy bỏ tôi đi, thậm chí không một lời từ biệt.
Vợ tôi có nhân tình, tôi nghĩ đó phải là một gã trai nào ghê gớm lắm. Nhưng tôi đã nhầm, nhân tình của cô ta lại là một người đàn bà đúng nghĩa. Điều đó càng làm tôi day dứt. Chẳng nhẽ, tôi và những đứa con tôi không bằng một ả đàn bà?
Chúng tôi lấy nhau tính đến nay đã được gần 7 năm và có với nhau hai mặt con, con lớn 5 tuổi và con nhỏ mới 3 tuổi. Chúng đều rất ngoan ngoãn, học hành giỏi giang. Tôi làm công an xã còn cô ấy ở nhà cấy hái vài sào ruộng và chăm sóc con cái. Kinh tế không quá dư giả nhưng cũng đủ sống nên cuộc sống diễn ra bình lặng. Chúng tôi ít khi để xảy ra xô xát khiến lời ra tiếng vào. Hàng xóm láng giềng, ai cũng khen cô ấy đảm đang, biết vun vén cho gia đình. Cuộc sống đối với tối như vậy là hạnh phúc.
Cho đến một ngày tôi nhận được bức thư cô ấy để lại. Trong thư cô ấy nói rằng không thể tiếp tục cuộc sống đối với tôi và các con của mình nữa. Bởi cô ấy đã có “người khác” rồi. Đọc đến đây, tôi bàng hoàng. Nó như tiếng sét ngang tai khi tôi biết được rằng “người khác” không phải là một gã đàn ông mà là một phụ nữ.
Tôi tự hỏi lòng vì sao đấy không phải là một gã đàn ông mà lại là một người phụ nữ. Trong thư, tôi đã được cô ấy “giải đáp” điều đó. Cô thừa nhận mình là một người đồng tính nữ và một mực van nài tôi tha thứ. Tôi không còn nghĩ được gì ngoài sự căm hận người vợ của mình. Sao giờ cô ta mới nói, khi mà cuộc sống của chúng tôi đang hạnh phúc với những đứa con? Bỏ tôi, tôi chịu được, nhưng còn hai đứa con tôi thì sao? Tôi biết giải thích với chúng như thế nào về sự biến mất của mẹ chúng? Mấy ngày nay tụi nhỏ khóc, mặt lúc nào cũng mếu máo đòi mẹ, đáng thương lắm?
Trước đây, “người tình” của vợ tôi thỉnh thoảng có sang nhà chơi. Nhưng gần đây, cô ta sang liên tục hơn. Nghĩ rằng vợ ở nhà buồn nên kiếm người nói chuyện, vì vậy tôi cũng không để ý nhiều. Chính sự gần gũi, qua lại ấy khiến cho vợ tôi và người phụ nữ kia thân cận và gắn bó với nhau nhiều hơn.
Cô ta nói lấy tôi vì bố mẹ ép, vì sợ người khác biết được thân phận thật sự của mình. Ở quê, nếu dân làng biết cô bị lesbian, chắc chắn họ sẽ dị nghị, sẽ đồn đoán nhiều lắm. Mà cô ta thì không thể chịu đựng những ảnh hưởng tác động đến tinh thần như thế. Vì vậy, cô chấp nhận lấy chồng, tạo bức bình phong bảo vệ danh dự cho bản thân.
Đầu ấp tay gối 7 năm với chồng, nhưng có lẽ cô ấy không thể quên đi giới tính thật của mình. Cô ấy nói mình không thể mãi núp bóng chồng mà muốn sống thật với bản thân. Người phụ nữ kia mới là người cô ấy cần và muốn sống.
An Hạ
Theo Phụ Nữ News