Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình. Đôi khi tôi nghĩ dù em có chết đi tôi cũng chẳng thể nào tha thứ được.
Tôi năm nay 45 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa có chuyên môn giỏi, có vợ và 2 con trai gái đủ cả. Vợ tôi là một giáo viên dạy violon nổi tiếng của nhà hát kịch thành phố. Con gái đầu năm nay 21 tuổi, nếu không có gì thay đổi mùa hè tới con gái tôi sẽ đi du học ở Úc. Nhưng hiện nay gia đình rối ren, kinh tế của chúng tôi cũng đang bị khủng hoảng trầm trọng. Tôi chỉ lo sợ một điều, ước mơ của các con tôi sẽ bị lỡ dở, gia đình tôi không còn yên ấm như trước nữa.
22 năm sống cùng nhau, tôi luôn nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất khi có vợ xinh đẹp, đảm đang và những đứa con ngoan, học giỏi. Vợ và tôi là bạn học chung từ hồi cấp 3, tôi si mê em bởi em có giọng hát hay và phong cách nghệ sĩ, lãng mạn. Còn tôi ngoài học giỏi ra chẳng có gì nổi bật, vậy mà em đã yêu tôi, chung thủy với tôi suốt mấy chục năm vừa rồi. Vợ tôi vì lo toan cho gia đình nên từ bỏ ước mơ biểu diễn trên sân khấu, em lui về làm công tác giảng dạy để có nhiều thời gian lo cho chồng con, gia đình.
Tôi càng trân trọng em hơn vì sự hi sinh cao cả đó bởi hơn ai hết tôi biết ước mơ đứng trên sân khấu của em mãnh liệt đến nhường nào. Vì công việc của tôi bận rộn lại trực đêm liên miên nên nhiều lúc tôi quên đi sự hi sinh của vợ, chỉ xem đó là sự hiển nhiên. Ngoài việc đưa tiền đều đặn về cho vợ, gần như tôi chẳng có chút quan tâm, sự lãng mạn nào cho cuộc sống của chúng tôi. Đến giờ nghĩ lại, tôi mới thực sự hiểu, nguyên nhân dẫn đến bất hạnh hôm nay của gia đình chính là sự vô tâm, lạnh lùng của mình. Trong khi vợ là người lãng mạn tình cảm, cần được quan tâm, yêu thương rất nhiều thì tôi lại là một gã chồng khô khan.
Gần đây, tôi thấy vợ buồn phiền nhiều, đôi khi có chút lo lắng. Tôi gặng hỏi nhiều lần thì em chỉ trả lời, em buồn vì sắp phải xa con gái. Những lúc vậy tôi chỉ cười và xem đó là nỗi buồn mang tên “đàn bà” rồi chẳng thèm để ý. Tai họa ập đến gia đình tôi lúc nào tôi chẳng rõ, tôi chỉ nhận ra khi có người đến nhà tôi siết nợ. Tôi ngỡ ngàng khi người ta đưa giấy nợ cho tôi, nói số tiền là hơn 2 tỷ đồng, giấy vay nợ, cắm sổ đỏ có chữ ký của tôi, nhưng tôi nào biết tôi đã ký, đã vay và cắm sổ đỏ khi nào. Tôi hỏi vợ thì em vẫn làm lơ nói không biết gì, tỏ ra hết sức ngỡ ngàng.
Trong khi tôi xem đó là trò vu cáo, tống tiền, tìm đến các cơ quan chức năng và văn phòng luật nhờ tư vấn. Thậm chí tôi đến công an tỉnh nhờ giám định chữ ký. Nhưng mọi việc đều chống lại tôi, bởi chữ ký đó 100% là của tôi. Tôi sốc và không tin vào tai mình. Số tiền quá lớn, tôi chẳng có khả năng trả ngay lập tức. Tôi trở về nhà trong nỗi buồn khó tả, tôi khá suy sụp. Vợ con nhìn tôi buồn cũng rớt nước mắt theo. Sáng hôm sau tôi quyết tâm tìm đến chủ nợ để hỏi cho ra nhẽ. Tôi nhận được câu trả lời kẻ đứng tên và nhận tiền chính là vợ tôi. Nghe những lời đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Tôi không hiểu vợ tôi dùng số tiền lớn vào việc gì, tại sao cô ấy lại nói dối tôi như không biết chuyện gì… tôi thấy mình trở thành một kẻ ngốc nghếch, bị vợ qua mặt, sỏ mũi. Tôi bỏ làm về nhà ngay lập tức, tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, tôi không muốn những ý nghĩ vẩn vơ làm mình phân tâm bởi có ở cơ quan tôi cũng chẳng làm được gì khi tâm trạng rối bời, đầu óc mông lung với cả nghìn câu hỏi.
Tôi về nhà thấy cửa cổng không khóa, nhà cửa vắng tanh, gọi mà chẳng thấy vợ tôi đâu. Còn hai đứa con chắc đi học từ sáng, chưa về. Tôi đi lên phòng, định nằm cho nghỉ ngơi một lúc cho đỡ căng thẳng rồi sẽ gọi điện cho vợ làm rõ mọi chuyện. Đẩy cửa phòng ra, tôi như chết đứng. Vợ tôi nằm sóng xoài trên giường, nền nhà vương vãi thuốc. Tôi hốt hoảng, gọi xe cấp cứu đưa em vào viện. Cũng may, tôi về kịp, em không chết nhưng bị hôn mê sâu. Tôi trách vợ dại dột, dù có việc gì cũng nên nói với tôi, chắc em sợ tôi trách phạt nên mới quên sinh như vậy. Tôi tự trách mình nhiều hơn khi vô tâm để em phải chịu khổ sở, dày vò một mình.
Vợ tôi đã hôn mê suốt 1 tuần và giờ đã tỉnh, em chỉ nhìn tôi và nước mắt lăn dài. Tôi biết em rất hối hận, nên cũng chẳng hỏi gì, chỉ động viên em nhanh khỏi để về nhà với bố con tôi. Tôi nhờ vả bạn bè người thân và dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, số nợ kia cũng tạm ổn. Tiền bạc dù có bao nhiêu cũng có thể làm ra, nợ nần sẽ trả hết. Tôi chỉ mong gia đình được đoàn tụ yên ấm. Suốt mấy ngày qua, tôi luôn ở cạnh em không rời nửa bước, thấy tôi mệt mỏi, gầy guộc, nên mẹ vợ đến trông nom giúp cho tôi về nghỉ. Tôi về phòng mình như một kẻ vô hồn, đặt mình xuống tôi chẳng thể nhắm mắt khi nghĩ lại cảnh vợ tôi một mình chống chọi với sự lo lắng nỗi sợ hãi trong suốt thời gian qua.
Trằn trọc mãi, tôi vắt tay lên trán, trở mình ôm gối suốt mà chẳng thể ngủ được. Tôi thấy một lá thư em để lại dưới gối. Tôi như chết sững một lần nữa khi đọc nội dung thư. Em xin lỗi bố con tôi, vì đã lừa dối khiến gia đình rơi vào cảnh khó khăn. Em kể lại việc có chữ ký của tôi là do em lừa khi ký giấy chứng minh tài chính cho con gái du học cách đây 3 tháng, em đã kẹp cả những tờ giấy vay nợ, cam kết trả nợ vào đó. Tôi tin em nên ký hết chẳng cần đọc nội dung. Tất cả với tôi giờ chẳng là gì, vì tôi chỉ đợi em tỉnh dậy để nói lời tha thứ cho em. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận, chính là em dùng số tiền đó để cho nhân tình làm ăn, rồi anh ta lừa em trốn mất. Em đã tìm nhưng không có tung tích anh ta. Đọc đến đây mọi thứ trước mắt tôi sụp đổ, tôi không tin nổi người vợ yêu thương suốt mấy chục năm của tôi lại lừa dối tôi đến vậy. Tôi ê chề nhục nhã và giận em biết nhường nào. Dù cho em có hối lỗi bao nhiêu cũng chẳng thể nào xóa đi những chuyện này.
Mấy ngày qua, tôi dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thể tha thứ cho em, tôi không muốn nhìn mặt kẻ phản bội như em. Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình của em qua mẹ vợ mà chẳng đến gặp em lần nào.Tôi có thể bỏ qua việc em làm mất tài sản nhưng không thể chấp nhận được việc em mang tài sản dâng cho nhân tình. Đôi khi tôi nghĩ dù em có chết đi tôi cũng chẳng thể nào tha thứ. Nhưng khi tôi nghĩ lại, thì thấy thương em vô hạn. Em nghệ sĩ, lãng mạn, yếu đuối còn tôi khô khan, cứng nhắc đến lạnh lùng. Có lẽ vì vậy mà em thấy trống vắng hụt hẫng phải tìm đến người đàn ông khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tha thứ cho em thì tôi đánh mất sĩ diện, lòng tự trọng của mình, còn không tha thứ chắc hẳn gia đình tôi sẽ tan nát, con cái tôi sẽ khổ tâm. Nhưng nếu cứ sống cùng nhau mà trong đầu tôi vẫn còn nghĩ về quá khứ cũng sẽ chẳng hạnh phúc gì. Tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Thuận Anh
Theo Công Luận