Tôi nghĩ nắm được thì buông được, lý trí tôi quyết định đến 60% chứ không còn đơn giản yêu là cưới nữa.
Tôi có một mối tình từ lúc đại học với người cùng quê, anh ở quê còn tôi lên thành phố học, cứ vậy mà yêu xa gần 4 năm, vì mỗi năm tôi về quê được vài lần, mỗi lần vài ngày. Chúng tôi ít có cơ hội gặp gỡ, cũng ít tiếp xúc nói chuyện với gia đình 2 bên, đến tận năm thứ 3 gia đình mới biết chúng tôi có quan hệ họ hàng 4 hay 5 đời gì đó, người lớn không tán thành, đặc biệt là mẹ tôi. Nhiều chuyện rắc rối khác nên chúng tôi chia tay được một năm và giờ anh muốn quay lại vì không quên được. Gần đây anh liên tục đề cập chuyện cưới hỏi và có phần trách tôi vô tình, tôi lưỡng lự vì những rắc rối.
Nếu thành tâm thuyết phục thì chúng tôi cũng có thể làm được, nhưng giờ thâm tâm tôi lại thấy hoang mang, tuổi trẻ thì sao cũng được, chỉ cần yêu là vui rồi, nhưng giờ bao nhiêu thứ tôi phải suy nghĩ: gia đình không tán thành một phần vì anh học thức thấp, lao động tay chân, trong khi tôi đã có bằng cao học, làm cho công ty nước ngoài lớn, lương ổn định. Tôi không quan trọng điều đó, vì xuất phát điểm của tôi là nghèo khổ nên tầng lớp nào cũng không phân biệt, miễn là người có chí có đức là được rồi. Chuyện có họ hàng xa với anh làm tôi sợ, ai cũng muốn con cái sinh ra được khỏe mạnh, thông minh, lỡ có chuyện không hay xảy ra tôi cảm thấy có lỗi cả đời, mặc dù về luật pháp 3 đời thì chúng tôi không vi phạm.
Còn một chuyện mà tôi rất phân vân là lúc trước anh mê chơi banh, cá độ, cầm bầu, có thời điểm anh nợ gần trăm triệu vì thua lỗ, đó là con số anh nói ra, có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, trong khi lương anh lúc đó chỉ khoảng 8 triệu. Chúng tôi ở xa nên tôi chỉ được biết qua lời anh, anh cũng nói dạo này không chơi nữa và khi có vợ con thì bỏ luôn. Liệu tôi có tin được không? Giờ nếu tôi đồng ý quay lại, anh lên thành phố cùng tôi, tôi cũng không biết phải lo việc gì cho anh làm, lo chỗ đâu cho anh ở, vì bạn bè anh trên này cũng có gia đình hết rồi. Tôi lại không thích kiểu sống thử, cưới trước khi lên đây thì tôi chưa muốn vì cần tìm hiểu thêm vì chúng tôi nói yêu 3, 4 năm chứ thật ra thời gian bên nhau rất ít.
Gia đình tôi khi trước khó khăn, chi phí cho học hành ăn ở tôi tự lo hết nên thời đi học nhiều lúc tôi túng thiếu đến điên dại. Một sự thật rất buồn là tôi có hỏi mượn tiền anh mấy lần nhưng chưa bao giờ nhận được cái gật đầu, lý do đưa ra thì rất nhiều, chỉ có những lúc tôi về quê chơi thì anh cho tôi vé xe đi lại được vài lần, tối đa là 500 ngàn, trong khi lì xì cháu hay ăn nhậu thì anh cũng rất thoáng. Trong lúc tôi đi làm lương mới 7 triệu, nợ nần tiền học còn nhiều nhưng khi biết anh túng thiếu tiền tiêu tôi sẵn sàng mượn đứa em gái một triệu để đưa cho anh mà chẳng cần quan tâm. Tôi nói ra không phải sân si, nhỏ mọn nhưng chỉ sợ như vậy có phải là anh quá tính toán với tôi không?
Trong thời gian quen nhau chúng tôi đã có vài lần chia tay, chủ yếu cũng từ những lý do bài bạc của anh và chuyện họ hàng. Đỉnh điểm một lần chúng tôi xung đột ý kiến chuyện anh mở quán cà phê bóng đá, vậy là chúng tôi chia tay. Tôi cũng nói anh hãy tìm người mới xem được thì quen, vậy là anh cũng có người yêu mới dù chỉ được một thời gian. Riêng tôi thì tôi chưa phản bội anh lần nào. Về phần anh, mặc dù chưa bao giờ tặng quà nhưng cũng rất chiều ý tôi. Xung quanh tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi, có người tôi thấy thích nhưng lý trí lại ngăn cản vì gia đình đó chỉ thích cháu trai và tôi lại một lần im lặng rút lui. Có những người chỉ cần tôi gật đầu là xin phép nói chuyện với người lớn luôn, nhưng tôi cũng không phải lăng nhăng, tôi nói thẳng với họ tôi chưa muốn yêu ai.
Quan điểm của tôi không bao giờ xem tình yêu là tất cả, nắm được thì buông được, lý trí tôi quyết định đến 60% chứ không còn đơn giản yêu là cưới nữa. Thu nhập của tôi cũng gấp đôi lúc đầu (cũng có thể gấp đôi của anh, điều này anh biết). Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ dựa dẫm kinh tế bất kỳ ai, chỉ có tiền mình làm ra, mình tự chủ thì mới cho bản thân thoải mái và tự tin nhất có thể. Tôi chỉ cần một người chồng có ý chí cầu tiến, có đức là được rồi, tiền bạc tôi sẽ kiếm cùng. Giờ tôi không biết tính sao, đã đến tuổi lấy chồng, hãy cho tôi xin những ý kiến quý báu của các bạn, gạch đá cũng được, tôi sẵn sàng tiếp thu để sửa sai. Cảm ơn mọi người đã quan tâm bài viết của tôi.
Phương/VNE