Chữa bệnh
Sau khi khám cho một nữ bệnh nhân, bác sĩ nói:
– Bà hoàn toàn khoẻ mạnh. Tôi chỉ khuyên bà nên ra những nơi có không khí trong lành hơn, còn mùa đông, bà nên mặc ấm hơn chứ đừng ăn mặc hở hết cả cổ ra như thế này.
– Khi bà về nhà, người chồng hỏi: Bác sĩ bảo sao hả em?
– À, bác sĩ khuyên em mùa hè nên đi nghỉ vùng biển, còn mùa đông thì nên mặc áo lông cáo.
Sóng cuốn bà ấy là chuyện của tôi
Biển động, một thủy thủ cảnh báo người phụ nữ đang đứng sát lan can trên boong tàu:
– Không nên đứng ở đây, thưa bà. Chỉ một con sóng lớn xô tới, bà sẽ bị cuốn ngay xuống biển.
– Người đàn ông đứng bên cạnh bà ta bực tức bảo anh thủy thủ: Này, sao anh lại xía vô chuyện của người khác thế hả? Đây là vợ tôi kia mà!
Lợi và hại
Một anh chàng kể chuyện với đồng nghiệp:
– Tớ đã ly dị xong và thấy hóa ra mình làm thế rất hay cậu ạ.
– Nghe lạ quá, thế nó hay ở chỗ nào?
– Tòa buộc mỗi tháng tớ phải trả 60.000 đồng tiền cấp dưỡng cho cô vợ cũ. Nhưng từ khi mỗi người một ngả thì mỗi tháng tiền điện thoại nhà tớ giảm được 80.000 đồng.
Sao mẹ không xài thử
Ham rẻ, mẹ rước về cái máy nấu sữa đậu nành. Xay xay nấu nấu ba bữa máy rung, nhảy bần bật như máy cày. Tức, ba Suri còn nói thêm “Đã bảo phải thử, xài thử vài lần coi chạy ngon không mới lấy về chứ…”
Tiếc, lại bị trách, mẹ giận, chở con đi lòng vòng quanh hồ Con rùa.
– Mẹ buồn à?
– Không, mẹ có buồn gì đâu..
– Nhưng sao mặt mẹ lại thế, mẹ giận ba hả?
– Uh..mẹ chán ba lắm rồi
– Lỗi tại mẹ đấy, mẹ mua cái máy hỏng
– Mẹ chán ba nhiều cái khác nữa
– Thế ai bảo mẹ không chịu thử, thử xài ba mấy ngày, nếu được hãy lấy, giờ mẹ còn nói! Lỗi tại mẹ..không à…
Mẹ ‘ngậm miệng’…buồn cười, chở Suri về nhà để nói ngay với ba mới được…
Thích chim bồ câu non
Hai cậu bé nói chuyện với nhau: “Chuyến thăm sở thú hôm qua có vui không?”.
– Thật tuyệt, tớ khoái nhất chú khỉ đột châu Phi, còn ba tớ thì chọn một con chim bồ câu non.
– Làm gì có trưng bày chim bồ câu trong ấy? Chim câu thuộc loài gia cầm quen thuộc cơ mà!
– Đúng rồi! Nhưng ba tớ gọi cái cô bán vé ở cửa ra vào bằng cái tên dễ thương đó.
– !!!!!
Có tội gì?
Chồng có bồ, đòi ly dị vợ:
– Đơn ly dị đây, mời cô ký vào!
– Trời ơi, làm sao anh có thể nhẫn tâm đến thế?
– Với cô, như thế là đáng đời rồi.
– Tôi dại dột thì không nói, chứ cô gái kia có tội tình gì mà anh lại lấy người ta?
Khuyên can bạn bè
Người chồng thông báo với vợ:
– Em này, anh đã mời một người bạn đến nhà ăn tối.
– Cái gì? Anh điên à? Nhà cửa thì bề bộn, em thì không đi chợ, bát đĩa dơ bẩn chưa rửa. Mà em cũng chẳng muốn nấu một bữa ăn như vậy nữa.
– Anh biết chứ, anh chồng thờ ơ đáp.
– Thế mà anh còn cố tình mời mọc? – Cô vợ giận dữ.
– À, vì anh chàng tội nghiệp kia đang nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Bỏ ăn
Em hỏi anh trai :
– Em: Anh ơi! Tại sao lại nói “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”?
– Anh: Đồ ngốc! Có thế mà cũng ko biết. Chúng nó bỏ ăn để…tránh bị ngộ độc thực phẩm chứ gì.
Ông ấy đã thực lòng
– Quan hệ giữa cậu và ông bố vợ ra sao?
– Rất tốt! Chúng tôi hợp nhau, trừ một lần duy nhất, tôi không hiểu ý ông ấy.
– Lần nào vậy?
– Lúc tôi xin cưới, ông ấy can ngăn và nói vì rất thương tôi, thế mà tôi đã không tin ông ta.
Chê vợ không bằng gái điếm
Mấy ông bợm nhậu sau buổi tối tại quán, ai nấy cũng đòi về, riêng chỉ có một ông không muốn về mà đòi phải chở đến nơi có gái điếm.
Ai nấy can ngăn không được bèn giả vờ chở đi đến quán, sau đó chở thẳng về nhà. Vừa đến nhà, vợ ông ta ra đón chồng liền bị ông ta la toáng lên:
– Đổi em khác đi, cô này xấu quá, đã xấu còn già nữa đổi mau đổi mau…
Mấy ông bạn nghe vậy hết hồn lặng lẽ bỏ đi, còn ông này được vợ cho một trận no đòn.
Oái oăm
Hai người đứng đợi trước cửa thiên đàng nói chuyện với nhau:
– Vì sao anh chết vậy?
– Tôi chết vì bị đông lạnh.
– Dễ sợ nhỉ! Có bị đau đớn lắm không?
– Chỉ bị lúc đầu thôi. Tôi run lẩy bẩy, rồi đau đớn khắp các ngón chân tay rồi sau đó bị tê cứng, tôi cảm thấy dễ chịu rồi đi vào cái chết như một giấc ngủ. Còn anh thì sao?
– Tôi à? Tôi chết vì bị đau tim đột ngột! Ông biết không, tôi hay tin vợ đang ngoại tình ở nhà liền chạy về nhà để bắt quả tang. Nhưng khi về đến nơi thì tôi chỉ thấy cô ta một mình quấn quanh người một tấm chăn mỏng mà chẳng thấy gã nhân tình kia đâu. Tôi kiếm quanh nhà cả tiếng đồng hồ rồi chạy xuống tầng hầm nhưng chẳng thấy ai, tôi chạy lên tầng hai cũng không thấy. Cuối cùng, tôi hộc tốc chạy lên gác thượng, vừa lên tới nơi thì mệt quá và cơn đau tim ập tới, tôi lăn quay ra chết mà chẳng kịp trăn trối một lời.
– Thật oái oăm thay!
– Anh nói cái gì cơ?
– Vì nếu anh chỉ cần dừng lại ở chỗ cái tủ lạnh thì cả hai chúng ta đâu có đứng ở đây!!!
Màu tóc
Vợ bảo chồng:
– Này anh yêu, ít nữa khi tóc em bạc trắng, anh có yêu em nữa không?
– Hừm… khi tóc em hết màu vàng rồi lại màu đen, màu tím, màu nâu, anh chả vẫn yêu em đấy thôi!
ST