Ăn trộm của kẻ cướp
Đêm khuya, hai tên trộm lẻn vào cửa hàng thời trang, ra tay vơ vét. Chợt một tên kêu lên:
– Này, nhìn kìa!
– Gì thế? – Tên kia giật mình, tưởng cảnh sát đến.
– Dã man quá, cái áo xấu thế này mà chúng nó dám đề giá 3 triệu. Cướp của bọn này là đáng lắm!
Để làm gì chứ?
Thấy một ông có vẻ ở xa đến ngắm nghía mãi chiếc ôtô trưng bày, người bán hàng nói:
– Xe đẹp quá, phải không ông? Đây là model mới nhất đấy. Nó có thể đạt tới tốc độ 160…
– 160 là thế nào nhỉ?
– Ví dụ như ông ăn tối ung dung ở nhà, ăn xong, ông và vợ lên xe và thế là chỉ 11h đêm, ông bà sẽ tới Paris. Thật là tuyệt phải không ông?
– Tuyệt thật! Ngày mai tôi sẽ mang tiền đến.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn không thấy ông khách quay lại. 3 tuần trôi qua, tình cờ, người bán xe gặp ông ta ở ngoài phố, anh ta hỏi:
– Sao không thấy ông đến mua xe, ông chẳng bảo là ngay hôm sau sẽ mang tiền đến cơ mà?
– Vâng… Nhưng tôi lại thay đổi ý kiến, vì bà vợ tôi bảo: “Chúng ta phóng xe đến một thành phố chẳng quen biết ai vào lúc 11h đêm để làm gì?”
Mất bình tĩnh
Một gã nọ đến ngân hàng đổi tiền. Nhân viên ngân hàng thận trọng xem kỹ tờ ngân phiếu và hỏi:
– Người ký tên ở đây có vẻ không bình tĩnh lắm?
– Tôi biết. Thằng cha giám đốc này có tật hễ bị ai chĩa súng vào ngực là lại run bắn lên!
Kiểu đầu khó lặp lại
Khách ngồi vào ghế, thợ cắt tóc đến bên hỏi:
– Ông muốn cắt kiểu gì ạ?
– Trái cao, phải thấp, giữa bằng, đỉnh đầu lởm chởm. Đặc biệt, cắt sát da đầu vài chỗ như những đồng xu!
– Thưa ông, tôi không thể cắt như ông tả được.
– Tại sao không!? Lần trước anh đã cắt cho tôi như vậy đấy!
Tùy vào khách
Một vị khách hỏi người bán vé nhà hát:
– Vở kịch sẽ kéo dài bao lâu?
– Tùy!…Có khi 2 tiếng, đôi lúc một tiếng… Nhưng thường chỉ độ 30 phút.
– Tôi chưa hiểu?
– À… Chúng tôi cứ diễn đến lúc khách về hết thì thôi.
Tài nếm rượu
Một tay đệ tử Lưu Linh đứng tựa vào quầy quán bar, khoe khoang có khả năng phân biệt bất kỳ loại rượu nào khi bị bịt mắt.
Nhiều người trong quán cá cược là anh ta sẽ không làm được điều đó.
Anh hầu bàn đưa ra từng loại rượu và lần nào anh ta cũng đoán trúng.
Tức mình, anh bồi mang ra một cốc nước lã. Tay thử rượu uống một ngụm và nhổ toẹt ngay ra, thú nhận:
– Không biết là cái thứ đồ uống quái quỷ gì, nhưng tôi đoán chắc một điểm: sẽ không bán được.
Có phong bì tôi mới ký…
Cô giáo bảo một học sinh: “Em về chép phạt 100 lần bài này và xin chữ ký của bố mẹ”.
– Thưa cô, em hứa sẽ chép đầy đủ, nhưng cô cho em xin 1 cái phong bì.
– Để làm gì?
– Bố vẫn bảo mẹ em rằng: “Thời buổi này phải có phong bì tôi mới ký”.
Chuẩn bị tinh thần
– Thế nào, cậu đã tìm được việc làm rồi đấy à?
– Ừ, nhưng đó là một công việc rất khủng khiếp. Phải đến công trường từ 7h sáng, đễn trễ năm phút là bị đuổi. Buổi trưa chỉ được nghỉ 15 phút để ăn, rồi lại làm hùng hục đến 7h tối. Thật quá khổ sai, phải vác những cái bao nặng năm chục cân, chạy nhanh, hễ đi chậm là bị quát tháo. Về đến nhà chỉ còn cách ngã vật ra, khó nhọc lắm mới vặn được đồng hồ báo thức 5h sáng hôm sau.
– Chà, thế thì vô nhân đạo, khủng khiếp quá. Cậu phải chịu cảnh ấy từ bao giờ?
– Mai.
– Thế mà cậu lại biết việc khó khăn như vậy.
– Thì mọi người bảo tớ hãy chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống gây áp lực nhất.
Thay phần giữa là xong
Tại trạm sửa chữa ôtô, chủ xe hỏi chuyên gia:
– Phải làm gì với chiếc xe này bây giờ?
– Thay phần giữa.
– Giữa là đoạn nào hả ông?
– Tháo cản trước và sau ra, rồi đặt một chiếc xe mới vào khoảng giữa chúng, siết chặt lại là xong!
Bắt đầu từ một lời khuyên
Cộng doanh số bán hàng trong ngày, thấy nhân viên mới đến bán được những 100 ngàn đôla, chủ cửa hàng gọi anh này lên hỏi:
– Chỉ với một vị khách, làm thế nào mà cậu bán được ngần ấy tiền hàng?
– Đầu tiên, ông ta mua một lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi khuyên ông ta mua thêm một cái loại vừa và một cái lớn. Mua xong lưỡi câu, tôi bảo ông ta nên mua thêm dây câu: loại nhỏ, loại nhỡ và loại to. Tiếp đến là cần câu, lều câu, xuồng câu hai động cơ… Cuối cùng, thay vì chúng ta phải chở hàng đến tận nhà cho khách, tôi khuyên ông ta nên mua luôn một chiếc microbus chuyên dùng để chở xuồng và đi picnic.
– Như vậy là cậu đã thuyết phục và bán cho ông ta tất cả mọi thứ bắt đầu từ ý định chỉ mua một cái lưỡi câu. Giỏi lắm!
– Cậu nhân viên giải thích: Không hẳn thế đâu ạ! Ông ta đến mục đích chính là mua một hộp băng vệ sinh cho vợ. Nhưng tôi khuyên ông ta rằng: Nếu vợ ông ở tình trạng như vậy, thì ông không nên ở nhà mà tốt nhất là đi câu vài ngày.
Biết trước rồi
Tại cửa hàng thịt, anh chàng kính cận nói:
– Cân cho tôi 1,05 kg thịt đùi.
– Sao không mua gọn một cân? – Người bán hàng thắc mắc.
– Để tôi về còn dễ ăn dễ nói với bà xã, nếu bà ấy cân lại còn bà thì cân thiếu.
Ngành hàng không
Nam hỏi Khoa: Bạn gái cậu bao nhiêu tuổi?
– Khoa: 25 tuổi.
– Nam: Thế bạn gái cậu làm nghành gì?
– Khoa: Ngành hàng không
– Nam: Cậu sướng thật, quen với bạn gái là hàng không.
– Khoa: Uhm, sướng lắm. Bạn gái tớ suốt ngày ở không ăn hàng.
– Nam: Té xỉu!!!!!
ST