Khi cãi nhau, em lại chê tôi nghèo, chê nhà chồng không cho tiền mua nhà, nói tôi không ra gì và đòi ly hôn.
Tôi và vợ ở hai quê cách nhau hơn trăm cây số, hiện công tác tại thành phố. Vợ tôi sinh ra trong gia đình khá giả, sướng từ nhỏ, còn tôi thì ngược lại. Về chi tiêu, kiếm được một, vợ tiêu 1,5. Em nóng tính, dễ cau có. Còn tôi giờ theo Phật pháp nhiều, mọi chuyện bù trừ nên cũng đỡ.
Từ ngày lấy nhau, thi thoảng hai vợ chồng mới về thăm ông bà. Tết đầu tiên về nhà chồng, ngay mồng 2 Tết, khi các bác ở xa mấy chục năm về chơi, mẹ tôi bảo vợ chồng tôi ở lại ăn cơm trưa rồi về ngoại, nhưng vợ nói “mẹ không cho, con cứ về”. Thế là sáng hôm đó, em về ngoại. Bố mẹ tôi cũng dễ tính, không nói gì. Nhưng càng ngày vợ tôi càng cho mình quyền tự quyết và không chịu nghe ai. Khi sinh con, em tự quyết định thời gian ở nhà ngoại bao lâu mà không nghe lời của tôi và nhà nội. Về nhà chồng được vài tuần thì đòi lên thành phố ở, bà không lên chăm cùng thì tỏ thái độ (em chưa hết chế độ thai sản).
Tôi đã nhiều lần ngồi nói chuyện với vợ nhưng chỉ có cãi nhau. Khi cãi nhau, em lại chê tôi nghèo, chê nhà chồng không cho tiền mua nhà, không được cắt bánh và rót rượu ngày cưới (phong tục quê tôi không có), nói tôi không ra gì và đòi ly hôn. Tôi biết ai cũng có điểm nọ điểm kia nên chấp nhận, hơn nữa cũng vì thương vợ con. Nhưng càng vậy vợ lại càng quá đáng với cả gia đình tôi, bắt mọi người phải theo ý em. Tôi biết mình không khá giả, đang cố gắng để cuộc sống tốt hơn nhưng chẳng thể đáp ứng được.
Tôi đang phân vân có nên bỏ việc thành phố về quê sống cho bớt gánh nặng không. Tuy nhiên vợ tôi quyết không về, bảo tôi muốn thì cứ về. Nếu ở thành phố, với mức thu nhập hiện tại sẽ khó đáp ứng nhu cầu của vợ. Quan trọng nhất là tính của em như vậy. Thật sự tôi không thể chấp nhận thêm nữa khi mọi quyết định của mình, vợ không chịu nghe và luôn tự quyết. Suốt ngày em đòi về ngoại, tôi cảm giác không được tôn trọng. Mong các anh chị tư vấn giúp, tôi và vợ có nên tiếp tục ở với nhau nữa không? Tôi phân vân quá.
Hải
Theo Vnexpress