Tôi uất hận lắm, nhưng bản thân yêu anh ta nhiều nên giờ cũng thất vọng quá.
Cách đây 2 tuần tôi gặp chị nhân sự trong công ty, chị là bạn cùng quê với tôi. Khi tôi và chị đang ăn cơm trưa thì anh đi ngang qua chào hỏi. Thật sự khi quen nhau chúng tôi không để cho mọi người biết, bởi vì ở công ty quy định không cho nhân viên quen nhau. Tôi nghe chị nói rằng anh ấy là một người tốt (tôi mỉm cười) và có trách nhiệm với gia đình. Anh kết hôn năm 20 tuổi, vợ nhỏ hơn 4 tuổi, đã có 2 con, giờ vợ anh mang thai đứa thứ 3 được 2 tháng rồi. Chị biết là bởi vì anh có lên hỏi chế độ thai sản cho chồng nếu vợ không đi làm và không đóng bảo hiểm. Tôi như chết lặng khi biết người mình yêu bao tháng qua là một người đàn ông đã có gia đình. Anh ta luôn miệng nói yêu tôi, tôi là tất cả những gì anh ta có. Thật sự lúc chị nói tôi im lặng nhưng trong lòng đầy những giông bão.
Tôi trở về nhà, xin công ty nghỉ phép vài ngày. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình vào tình huống này, chưa bao giờ nghĩ mình là cô gái đi quen với chồng người ta. Ba mẹ tôi mà biết được chắc không để tôi sống mất. Gia đình tôi rất nghiêm khắc, đặc biệt tôi là người có đạo nữa. Anh ta gọi điện cho tôi, tôi giận và chửi anh ta là đồ dối trá, Sở Khanh, có vợ vẫn đi tán tỉnh người khác, làm ơn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Anh ta khóc và năn nỉ tôi, nói là yêu tôi thật lòng, sẽ làm tất cả vì tôi dẫu tôi muốn anh phải chết. Cách đây 3 năm rồi người anh ta để ý luôn là tôi, từ khi gặp tôi anh ta không còn là chính mình nữa. Anh ta nói cưới vợ chỉ vì lỡ làm cô ấy mang bầu.
Tôi uất hận lắm, nhưng bản thân yêu anh ta nhiều nên giờ cũng thất vọng quá. Tôi lại xin chuyển về bộ phận làm việc cũ để tránh tiếp xúc với anh ta. Tôi chặn mạng xã hội và các tài khoản khác. Thật chất tôi rất muốn công ty biết bộ mặt của anh ta (nếu biết chắc chắn anh ta không thể làm việc được nữa, nhưng còn vợ anh ta đang mang thai sẽ như thế nào đây). Tôi thấy bản thân cũng có lỗi dù mình không làm gì sai.
Tuy chuyển bộ phận khác không làm chung nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau ở công ty, tôi không thể chịu đựng nổi, căm hận anh ta lắm, không muốn nhìn thấy mặt. Thật ra tôi có vẻ cứng rắn như vậy nhưng lại rất mềm yếu, vì thế tôi càng đau khổ. Tôi đã tự tát vào mặt mình vì quá ngu ngốc khi tin vào tình yêu, nhưng không thể nào thoát khỏi đau khổ và dằn vặt, có lẽ là thất tình đúng không? Tôi đã đi du lịch cùng bạn bè, ra ngoài nhiều hơn, đi chơi và mua sắm, những việc trước đây tôi rất thích để quên đi chuyện bị lừa dối, thế nhưng về đến nhà tôi lại thấy buồn. Xin được chia sẻ.
Hòa/VNE