Trước khi đi, em còn nói muốn ở cạnh tôi hơn bao giờ hết, nhưng em thay đổi sau một tháng đi về.
Tôi 25 tuổi, em là mối tình đầu, kém tôi 3 tuổi, chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Tôi quen em khi em là sinh viên năm 2, lúc đó tôi cũng chẳng mảy may để ý đến em, chỉ trò chuyện như những người bạn khác. Bẵng đi một năm, em có người yêu, em yêu một cách bùng cháy, dành hết tất cả tình cảm cho người đó nhưng lại bị người ta bỏ. Em như điên cuồng trong thời gian chia tay ấy. Lúc này em và tôi nói chuyện nhiều hơn, chính tôi cũng không biết mình yêu em từ lúc nào, chỉ cảm thấy mình cần bù đắp tình cảm cho em khi em buồn, chứ chưa từng nghĩ rằng là người thay thế. Chúng tôi nói chuyện ngày càng nhiều hơn, thời gian đầu chỉ trò chuyện qua mạng xã hội, các tin nhắn nhiều lên, các cuộc gọi dài hơn, đỉnh điểm có tuần ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ. Em vui, tôi thực sự cảm nhận được.
Những ngày trò chuyện nhanh chóng kết thúc bằng một cái kết mà tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, tôi ngỏ lời và em đồng ý. Cứ như thế, chúng tôi bên nhau, tình yêu sinh viên thật sự đẹp, lúc này tôi chuẩn bị ra trường, cũng là giai đoạn bấp bênh nhất, bố mẹ bất hòa, việc chưa có, các cuộc gọi dần thưa. Chúng tôi vẫn quan tâm nhau, vẫn đi chơi xa, bên nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mùa hè năm ấy cũng là mùa hè cuối cùng của em trên giảng đường, em muốn đi tình nguyện xuyên Việt một tháng. Em chia sẻ rằng từ bé tôi sống theo ý bố mẹ và giờ em muốn đi một lần để được làm điều mình thích trước khi ra trường. Vì vậy tôi đã đồng ý và còn ủng hộ em.
Chiều hôm ấy chúng tôi chia tay ở sân bay, em vào Nam bắt đầu hành trình của mình. Ngày em đi cũng là ngày tôi bắt đầu công việc mới khi ra trường, đặc thù công việc của tôi cũng phải đi công tác dài ngày nên ít thời gian nói chuyện với em hơn. Mọi chuyện cứ yên bình trôi qua như vậy cho đến khi em về, tôi cảm nhận được sự thay đổi gì đó ở em, em lại một lần nữa tâm sự với tôi, em có chút tình cảm với một người trong đoàn, nhưng chỉ là rung động trước sự quan tâm của người ta thôi. Tôi vẫn tin em, nhưng khi em về Hà Nội được vài ngày, chúng tôi chỉ kịp ăn với nhau một bữa thì tôi lại đi công tác tới nửa tháng trời. Khi về em đã nói lời chia tay mặc cho tôi níu kéo. Trước đó em từng nói, nếu em có tình cảm với người trong đoàn kia thì sẽ không chọn ai cả, không yêu tôi cũng không yêu người đó. Nhưng sao bây giờ, sau hơn 4 tháng chia tay, em luôn có những tấm hình tình cảm với người đó? Liệu có phải tôi bị phản bội, tôi đến với em khi em buồn nhất rồi em ra đi khi trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm và tìm người mới cho mình? Đó có phải lý do em nói không còn yêu tôi?
Tôi phải làm sao để quên em? Em rất dứt khoát, không hề muốn quay lại, mặc dù chúng tôi chưa từng cãi vã, luôn động viên bảo ban nhau, hơn nữa bây giờ tôi đã đủ điều kiện để lo cho em một gia đình. Tại sao em vẫn rời xa tôi và đến với người trong đoàn tình nguyện kia? Trong lòng tôi thật sự còn yêu em rất nhiều. Mong được mọi người chia sẻ cùng.
Văn/VNE