Anh nói sau đêm nay chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đâu, còn tôi vẫn muốn giữ tình bạn với anh.
Tôi là nữ, 22 tuổi, đã có người yêu. Tôi và anh quen nhau gần 2 năm nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, thường đi chơi và có ngủ chung nhưng chưa làm gì. Tôi công việc chưa ổn định, người đó cũng vậy, cả hai vẫn chưa tìm ra phương án nào để về gần nhau. Tôi trong Nam, anh ngoài Bắc, chúng tôi không ngây thơ nhưng vẫn còn khá trong sáng, anh hiền và là trai ngoan nên những lúc nằm chung chúng tôi chỉ ôm ấp một chút rồi thôi.
Tháng 10 năm ngoái tôi có cộng tác cho một sự kiện, tại đó tôi gặp một anh trai Hà Nội, là người tham dự hội nghị đó. Cả ngày tôi và anh ấy không nói chuyện với nhau nhưng đến khi kết thúc buổi tiệc, tôi ra về thì thấy anh ở đại sảnh. Hai đứa thấy nhau, tự nhiên cười và rồi cùng nói chuyện. Sau đó, tôi ngỏ ý muốn đưa anh đi quanh thành phố, ra biển để hóng mát và tám chuyện. Thực sự, lúc đó tôi chỉ nghĩ mình hiếu khách, muốn hiểu thêm con người ngoài Bắc thôi chứ không có ý định gì hết. Sau khi đi chơi và cũng có kha khá kỷ niệm liên quan đến giao thông (đi chơi tầm 2 tiếng), tôi đưa anh đến chỗ bạn anh và chào tạm biệt. Từ đó, hai đứa không gặp nhau cũng không liên lạc gì nữa bởi anh kể đã có người yêu, cô ấy hay ghen nên tôi cũng biết ý. Với cả lúc đó tôi cũng chỉ coi anh như một người bạn. Tôi nghĩ khi nào ra Hà Nội sẽ gọi anh, gặp gỡ như những người bạn lâu ngày.
Tuy nhiên, đầu tháng 7 vừa rồi anh đi công tác và lại gọi cho tôi để hỏi thăm, ngỏ ý muốn gặp. Lúc đó tôi đang ở cách chỗ anh 20 km, lại tối rồi nên hẹn anh hôm sau. Anh nói hôm sau bận rồi, không gặp tôi được. Giá như lúc đó tôi cứng rắn một chút, không nhân nhượng thì chắc sẽ chẳng có gì. Tôi nghĩ anh đã gọi thì mình cũng nên trân trọng vì dù sao anh cũng nhớ tới mình. Tôi phi xe như bay lên thành phố gặp anh, hai đứa đi cà phê rồi ra biển ngồi nói chuyện đến tận 23h30 rồi nên anh không cho tôi đi xe về nữa. Anh chở tôi đi vòng vòng kiếm khách sạn để tôi ở qua đêm. Tôi nói để lên cất đồ rồi sẽ chở anh về khách sạn nơi anh ở. Sau khi lên cất đồ, hai đứa lần lượt đi vệ sinh xong anh lại nói ở với tôi đêm nay. Chẳng hiểu sao tôi đồng ý vì ngủ một mình cũng sợ, với lại nghĩ anh cũng chẳng làm gì mình đâu.
Đương nhiên anh không làm gì tôi rồi. Chúng tôi nằm coi phim, tiếp tục nói chuyện, sau đó cả hai như bị hút vào nhau. Tôi nói với anh mình vẫn còn trong trắng dù thường xuyên đi chơi với bạn trai. Anh khá ngạc nhiên nhưng rồi nói đã hiểu. Đêm đó, chúng tôi ôm nhau, anh có hôn tôi, làm vài động tác massage lưng. Thành thật mà nói, chỉ mới âu yếm và hôn nhưng anh có vẻ thành thục và giỏi trong quan hệ. Hai đứa cứ nói chuyện rồi ôm nhau cho đến gần sáng hôm sau. Anh nói sau đêm nay chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đâu. Anh cảm thấy có lỗi với người yêu anh và bạn trai tôi, rằng chúng tôi đang làm sai. Sau này nếu tôi có ra Hà Nội cũng đừng liên lạc với anh, anh không muốn bạn gái biết.
Tôi nói như thế bất công quá, chúng tôi chưa đi quá giới hạn, sau này có thể là bạn, tại sao phải đánh mất tình bạn như thế. Anh nói không có câu chuyện nào là công bằng, như những mảnh ghép, có miếng lồi miếng lõm vậy thôi. Anh bảo hãy xem đêm nay như một kỷ niệm của hai đứa, anh làm tôi cảm thấy thoải mái, còn khi bước ra khỏi căn phòng anh sẽ quên tôi. Dù có nhớ nhưng anh sẽ chắc chắn quên được tôi, coi như duyên chỉ đến vậy thôi.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn chưa hết bất ngờ, thẫn thờ và cảm thấy thật không công bằng với mình. Tôi chỉ muốn sau nay chúng tôi như những người bạn thôi. Tôi thấy có lỗi với người yêu nhưng thật sự cũng không muốn đánh mất một người bạn. Cả mấy tuần này, tôi như người mất hồn. Có ai giải thích hộ giờ tôi làm sao không?
Dung/VNE