Tôi và ông ta ở bên nhau như thể khát khao lâu lắm rồi. Ông ta ôm, hôn, và những ngón tay như có ma lực khiến tôi mê mệt. Tôi không ngờ ở cái tuổi trung niên, ông ta lại cường tráng như thế.
Những ngày qua tôi luôn sống trong nỗi ám ảnh khi biết rằng đứa con gái thứ 2 của tôi không phải là con của chồng tôi mà là con của trưởng phòng nơi tôi đang làm việc.
Tôi cũng không biết liệu mình có nên nói chuyện này với chồng tôi hay không, tôi sợ khi biết chồng sẽ chia tay. Thực tình tôi không muốn như vậy, bởi anh là người tôi yêu nhất trên đời này.
Chồng tôi là bộ đội hiện đang đóng quân ở Huế. Anh nổi tiếng đẹp trai, hiền lành, còn tôi là nhân viên kế toán của một công ty thiết kế. Chúng tôi được gọi là đôi trai tài gái sắc, đi đâu cũng dính nhau như sam. Rồi ngày đẹp trời nọ chúng tôi đã tổ chức một đám cưới linh đình. Và sau 1 năm chung sống thì có một cậu con trai kháu khỉnh. Cùng với tin vui đó, chồng tôi đã phải chuyển vào Huế công tác để hai mẹ con tôi ở nhà. Dù rất yêu chồng nhưng tôi không thể bắt anh bỏ việc ở nhà chăm sóc được.
Trước khi chồng vào Huế, cả tuần đó vợ chồng tôi chỉ ở bên ôm ấp nhau. Chồng còn dặn tôi: “Xa anh vất vả rồi, nhưng hãy cố lên em nhé. Ở nhà nuôi con đợi anh về. Anh luôn tin tưởng em, tin tưởng lựa chọn của mình. Tôi chỉ biết dựa vào người anh khóc nức nở”.
Xa chồng rồi, hầu như đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy mình đang ở cạnh anh. Nhiều đồng nghiệp cơ quan thấy tôi xa chồng, ngỏ ý cặp kè nhưng tôi mặc kệ, tôi tự dặn mình nên kiềm chế bản năng, chờ chồng về. Nhưng có lẽ, cuộc đời không như tôi nghĩ, dù tôi đã cố nhưng tôi không thoát khỏi lưới tình của người đàn ông da ngăm đen gần 50 mà cũng là sếp của tôi.
Sếp tôi có 2 người con trai và vợ là chủ một doanh nghiệp. Dù đã gần 50 và nhỏ con nhưng sếp tôi có sức khỏe dẻo dai, hầu như chiều nào ông cũng chạy thể dục qua khu tập thể nơi tôi đang ở. Ông thường xuyên quan tâm tới cuộc sống của nhân viên và hỏi han động viên tôi. Có lẽ, cũng vì như thế mà chúng tôi hiểu nhau nhau hơn.
Sếp cũng tâm sự với tôi dù đầy đủ, yêu vợ nhưng cuộc sống tình dục của vợ chồng ông khá nhàm chán, tính vợ hay cáu bẳn nên ông thường xuyên mệt lòng. Còn tôi, cũng chỉ biết mỉm cười nhưng trong lòng thấy rạo rực, tôi lại nghĩ đến chồng. Tôi nghĩ điều này tôi không sai, nhớ chồng là chuyện quá thường khi một người phụ nữ đang tràn đầy sức sống như tôi.
Trong công việc sếp cũng tìm cách giúp tôi cải thiện đời sống bằng cách tăng lương, thăng chức. Sếp cũng chia sẻ vì tôi có năng lực nên tôi đáng được hưởng như thế. Anh chị em trong cơ quan mừng cho tôi, vì nghĩ cảnh chồng tôi là bộ đội suốt ngày đi biền biệt, để tôi một mình vất vả chăm con nhỏ.
Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy ái ngại vì sự quan tâm đó, tôi muốn được đền đáp, cảm ơn sếp. Tôi mua quà biếu, ông ấy cũng không nhận “anh chỉ muốn quan tâm bù đắp cho em, còn quà cáp làm gì”.
Sinh nhật 28 của tôi là một buổi tối trời mưa, chồng gọi điện tâm sự với tôi suốt 2 tiếng đồng hồ. Nghe những lời yêu thương mà tâm hồn tôi rạo rực. Quay sang bé con đã lăn ra ngủ trên ghế từ hồi nào, tôi bất chợt mỉm cười nhìn nó sao giống bố đến vậy.
Một tin nhắn đến từ sếp đó là lời chúc mừng sinh nhật, cùng với lời trêu đùa khi nói tôi ước gì. Nghĩ trời đang mưa tôi cũng đùa theo: “Ước gì có người đàn ông đội mưa đứng trước nhà trồng cây si…”. Nhưng có lẽ đó là lời nói đùa quá đáng nhất dẫn tới một hậu quả mà suốt đời tôi day dứt ân hận.
Hôm đó, vì chiều lòng tôi, người đàn ông đó đã đến đứng đó, gõ cửa nhà tôi. Ông mang theo một sức nóng hừng hực khi toàn thân ướt mưa. Khi con trai tôi đang ngủ, tôi đã lấy quần áo của chồng thay cho người đàn ông đó, tôi còn lau nước mưa trên trán ướt đẫm. Nhưng sao người tôi cũng nóng ran vì “thiếu nước”. Rồi ông ta, mà đúng hơn cả tôi cũng đã chủ động ôm người đàn ông gần 50 nhưng cường tráng đó.
Tôi và ông ta ở bên nhau như thể khát khao lâu lắm rồi. Ông ta ôm, hôn hít, những ngón tay như có ma lực khiến tôi mê mệt. Tôi không ngờ ở cái tuổi trung niên mà ông lại cường tráng như thế.
Chúng tôi cứ thế cho tới lúc cả hai cảm thấy đủ. Tôi cũng không còn đủ sức đứng dậy nữa, khóe mắt tôi có chút cay cay. Cũng là giọt nước mắt được thỏa nỗi nhớ chồng, nhưng cũng là sự ân hận cắn rứt lương tâm. Nhưng tôi cố nén lòng mình “chỉ lần này thôi, em muốn cảm ơn ông ta vì đã nâng đỡ em trong công việc”.
Tôi muốn dừng lại, nhưng người đàn ông đó không cho tôi dừng. Từ hôm đó, ông ta cho tôi lên làm trưởng phòng và tôi thường xuyên gặp gỡ họp hành, rồi đi gặp đối tác cùng ông ấy. Những cuộc liên hoan, những buổi văn nghệ giao lưu tôi đều có mặt. Tôi cũng dần phải chú ý cách ăn mặc vì làm việc với đối tác nên chỉn chu hơn.
Càng gặp gỡ tôi càng thấy được cái gọi là “uy nghiêm” của sếp – người đàn ông nhỏ con nhưng cường tráng. Có những đêm thay vì mơ tới chồng, tôi lại mơ thấy mình đang nằm bên người đàn ông đó, tôi thấy mình đang thèm muốn một cái gì đó thật mãnh liệt.
Chồng tôi về vào Chủ nhật tuần tiếp đó, anh ở nhà 1 tuần rồi lại đi. Nhưng có lẽ, tình cảm của chúng tôi cũng có chút phai nhạt hơn trước. Khi chồng hỏi lý do, tôi cũng không biết giải thích vì sao. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với anh, sự dằn vặt, khổ tâm khiến tôi kiệt quệ sức lực.Và hôm đó chồng tôi lại đi xa, tôi khóc, mắt sưng húp đến nỗi không đi làm được. Tối đó, sếp chạy thể dục qua đã vào thăm hỏi tôi. Có vẻ như ông cũng ái ngại chuyện lần trước, và tôi cũng ngập ngừng.
Lúc ông ta chào tạm biệt không hiểu sao tôi đã chủ động ôm lấy người đàn ông đó lại, tôi đã mơn man cơ thể ông ta. Không đợi tôi nói gì ông ta bế thốc tôi vào nhà tắm, xả nước và lột hết quần áo của tôi. Tôi hiểu ông ta muốn tắm chung cùng tôi.
Sau hôm đó, chúng tôi chính thức trở thành tình nhân bí mật của nhau. Ở bên ông ấy tôi được thỏa mãn niềm khao khát, được quan tâm và có lẽ như thế cũng là số phận, là duyên số. Người đàn ông đó cũng chỉ có mình tôi là nhân tình, ngoài vợ ra ông ta chưa từng cặp với ai.
Tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng nhưng không kiềm chế được bản thân, anh ở quá xa để an ủi tôi mỗi khi hoạn nạn. Và sếp cũng là người bạn, là người bên tôi. Giờ có lẽ nghĩ nhiều cũng là quá muộn, thôi cứ im lặng như thế sẽ tốt cho chúng tôi hơn.
Nhưng rồi đợt chồng tôi về tôi lại có thai, tôi rất lo lắng vì anh chỉ ở bên tôi có một tuần. Suốt thời gian thai kỳ đó, ông ta đã ở bên cạnh chăm sóc tôi. Ông không nhàm chán khi chăm một người phụ nữ bầu bí, điều đó khiến tôi rất cảm kích. Khi đứa con gái của tôi chào đời, ông ta đã lo lắng cho tôi, chu cấp thêm cho tôi tiền nuôi con.
Đợt tôi sinh đứa con thứ 2 chồng tôi cũng hết kỳ công tác, anh về làm gần nhà. Thời gian ở bên vợ con nhiều hơn, nhưng có lẽ tôi đã quen với cuộc sống vụng trộm kia.
Dù tôi và sếp chẳng gặp nhau trong suốt kỳ tôi ở cữ. Nhưng dường như tình cảm của tôi với chồng cũng đang nhạt nhòa theo năm tháng. Tôi không còn khát khao được nằm trong vòng tay chồng như xưa, đổi lại tôi nhớ người đàn ông kia da diết.
Chồng tôi không mảy may suy nghĩ, anh cứ nghĩ do anh đi xa nhà quá lâu để tôi tổn thương nên giờ anh dành tất cả bù đắp cho mẹ con tôi. Được nghỉ 6 tháng nhưng 4 tháng tôi đã xin phép chồng đi làm để tìm lại cảm giác yêu đời, được nhìn thấy ai đó. Tự trong lòng chúng tôi cũng hiểu mọi chuyện nên chấm dứt ở đây.
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, con gái tôi càng lớn càng giống sếp tôi như đúc. Nước da ngăm đen, mái tóc xoăn như lời tố cáo tội ngoại tình của tôi với chồng. Họ hàng nội ngoại đều dị nghị về đứa con gái của chúng tôi.
Suốt một tháng qua, tôi như sống trong địa ngục, sự lo lắng, giày vò về những gì đã qua. Ước gì thời gian trở lại, có lẽ tôi đã không làm như thế. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi, tôi càng lo sợ chồng tôi sẽ bỏ tôi mà đi khi biết sự thật. Giờ tôi đang không biết phải làm thế nào để giữ được hạnh phúc mong manh này đây. Tôi đã sai rồi.
Bằng Lăng Tím
Theo Phụ Nữ News