Tính sĩ diện với đồng nghiệp đã làm hại chị. Chúng khiến chị không dám than thở kêu ca với ai về ông chồng vô tâm của mình.
Chị và anh kết hôn từ năm 2005, cho đến nay đã được tròn chục năm với hai đứa con xinh xắn và một ngôi nhà đẹp đẽ tại một con phố nằm gần trung tâm thủ đô. Cuộc sống của gia đình chị là mơ ước của rất nhiều người, nghĩa là chị hằng ngày chỉ cần đến cơ quan ngồi làm mấy việc lặt vặt rồi về, lương của chị chẳng bao giờ anh hỏi đến, chị có thể chi tiêu tùy ý tiền bạc mà không phải hỏi ý kiến anh. Bởi đơn giản, anh đang làm trưởng phòng nhân sự của một công ty xuất khẩu với mức lương vài ngàn đô một tháng.
Nhìn chị ăn mặc thời trang, dáng vẻ cao sang quý phái, hai đứa con được học ở những trường tốt nhất, ai cũng thầm ghen tị với chị và ước ao mình được sống như vậy. Những buổi đi mua sắm ở cơ quan với nhau buổi trưa chẳng bao giờ thiếu chị, điện thoại sành điệu, những thỏi son hợp mốt luôn ngự trong túi chị khi ra mẫu sản phẩm đầu tiên.
Nhưng “có nằm trong chăn mới biết chăn có rận”, ở cơ quan chị được ngưỡng mộ được tung hô là vậy nhưng ở nhà thì chẳng mấy khi chị có được nụ cười trên môi. Đúng là chồng chị khá thoải mái về kinh tế, nhưng chị biết rằng số tiền mà anh đưa cho chị chỉ là giọt nước trong cái ao, bởi anh ta làm ở công ty như vậy ngoài “lương” thì có rất nhiều khoản tiền ở bên ngoài mà chị không được biết. Cậy có tiền có quyền, anh chẳng bao giờ tôn trọng chị ngoài việc thỉnh thoảng ném cho chị một cục tiền rồi đi thâu đêm suốt sáng. Không những thế, nếu chị có phàn nàn gì thì anh sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với chị. Gia đình chồng chẳng bao giờ bênh vực chị vì họ biết dù chị đi làm nhưng vẫn mang danh là kẻ ăn bám chồng, bởi mức lương của chị thì đúng là chẳng thể nuôi nổi chị chứ đừng nói đến việc mua nọ sắm kia.
Vì trót tạo mác với đồng nghiệp và bạn bè về cuộc sống giàu sang hạnh phúc nên không bao giờ chị dám hé răng kể lể thật về những nỗi đau khổ tinh thần hằng ngày chị phải chịu từ sự khinh rẻ của chồng và gia đình chồng. Và cũng vì sĩ diện nên ngày ngày lên cơ quan, chị vẫn tạo cho chồng một vỏ bọc hoàn hảo của người đàn ông đẹp trai, giỏi kiếm tiền và yêu thương vợ con. Tất nhiên vì ít gặp chồng nên mọi người hoàn toàn tin bởi nhìn cách chị ăn tiêu là biết chị như thế nào.
Có đôi khi ngồi lại chị ngẫm lại thấy mình cũng thật nhục nhã, chồng chửi, bố mẹ chồng chẳng bênh vực mà cũng không dám có phản ứng gì. Và dường như càng ngày sự coi thường ấy càng lớn, anh ta về nhà công khai nói chuyện với gái ngay trước mặt chị mà không phải giấu diếm như những người khác, thậm chí nhiều lần anh ta đi qua đêm ở nhà bồ mà cũng không thèm gọi báo chị một câu. Bởi anh ta biết chị có thách cũng không dám bỏ gia đình bởi sĩ diện và cũng thích tiền.
Một lần chị và đồng nghiệp đang uống cà phê ngoài thì vô tình nhìn thấy chồng chị dắt một cô gái vào quán đó, nhìn cách hai người âu yếm nhau mọi người há hốc miệng vì ngạc nhiên. Ban đầu chị giả vờ coi như không nhìn thấy và phủ định người đó chắc không phải là chồng chị, nhưng đến khi mọi người thắc mắc mãi chị không còn cách nào khác đành bước lên lớn giọng với chồng. Ai dè anh ta ôm cô bồ và thản nhiên bảo chị: “Cô lượn ra chỗ khác đừng làm phiền tôi, khi nào tự kiếm tiền không phải ngửa tay xin chồng ăn tiêu thì ngồi nói chuyện với tôi”. Chị mất mặt trước toàn thể bạn bè, sĩ diện hão bấy lâu nay chị xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt đồng nghiệp, chị đau khổ, chẳng lẽ tất cả chỉ vì lỗi của chính mình?
Ánh Tuyết
Theo Gia Đình Việt Nam