Vợ nói những câu không tôn trọng tôi và mẹ. Lúc ấy tôi rất tức giận, muốn cho vợ một bạt tai nhưng không làm được.
Tôi 33 tuổi, vợ 26, cưới nhau hơn năm chưa có con, công việc ổn định, thu nhập đủ sống ở tỉnh lẻ. Vợ tôi lúc bình thường thì vui vẻ, thương chồng, biết tiết kiệm, nói chung mọi thứ đều ổn. Nhưng cô ấy có tính tự ái cao và vô cùng nhạy cảm. Một khi lên cơn tự ái thì gần như bất chấp, có những hành động hay lời nói rất khó chịu nhằm giải tỏa bản thân mà không quan tâm người bên cạnh có tổn thương hay bực mình không. Tôi lại là người không thích làm lớn chuyện gia đình, nên mỗi lần cãi nhau hay vợ tự ái, tôi ngồi từ tốn phân tích đúng sai, dùng lời lẽ nhỏ nhẹ để khuyên nhủ. Từ khi cưới đến nay, tôi không nhớ đã bao lần nhẫn nhịn để gia đình không ồn ào, góp ý, khuyên bảo và hy vọng vợ sẽ biết kiềm chế bản thân. Giờ tôi nói chuyện với vợ là phải lựa lời. Tôi cũng nói với gia đình mình để ý một chút khi nói chuyện với cô ấy, sợ chạm đến tự ái thì tôi lại mệt.
Tháng trước, hai vợ chồng cãi nhau vì khi ngồi chơi với mẹ tôi (bà bị bệnh Alzheimer), bà nói: Con lấy được nó là hạnh phúc nhất xóm rồi. Vợ tôi nổi cơn tự ái, nói mẹ tôi khinh thường cô ấy, rồi bảo cô ấy có gì không xứng đáng mà phải nói vậy. Tôi cố gắng khuyên bảo rằng mẹ bị bệnh nên hay nhớ nhớ quên quên, nói bâng quơ vậy thôi. Dù khuyên hết lời nhưng vợ nói những câu không tôn trọng tôi và mẹ. Lúc ấy tôi rất tức giận, muốn cho vợ một bạt tai nhưng không làm được (từ nhỏ tôi chưa bao giờ đánh ai), nước mắt tôi trào ra và khóc như một đứa trẻ dù gần 20 năm nay, có bi ai cỡ nào tôi cũng chưa từng khóc. Hôm sau, vợ tôi cũng biết sai và xin lỗi. Trước đây tôi thường vui vẻ cho qua, nhưng từ hôm đó tôi có cảm giác nhìn vợ như người xa lạ. Giờ tôi phải làm sao? Xin mọi người cho ý kiến.
Nguyên
Theo Vnexpress