Anh nhắn tin cho tôi, tháng sau anh cưới, tạm thời chúng tôi đừng liên lạc với nhau.
Yêu nhau hơn 8 năm, rồi một ngày nọ anh bỏ tôi để cưới người thứ 3. Chúng tôi yêu nhau ở cái tuổi 18, 8 năm yêu thì có đến 3 năm yêu xa. Tôi học ở Sài Gòn, anh học tại Đà Nẵng, với khoảng cách cả nghìn km, bao lần tưởng chừng không thể tiếp tục nhưng rồi chúng tôi vẫn bên nhau. Ngày anh vào Sài Gòn lập nghiệp cũng là lúc tôi xác định cả cuộc đời này chỉ yêu và cưới anh làm chồng.
Chúng tôi cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, khi anh là sinh viên mới ra trường, tôi lại là sinh viên năm cuối. Anh đi làm phục vụ, tôi đi dạy thêm với thu nhập ít ỏi nhưng chúng tôi luôn hạnh phúc. Rồi những khó khăn cũng đi qua, giờ anh là cửa hàng trưởng của một nhãn hàng, tôi là nhân viên thiết kế có mức lương ổn định. Anh không phải là người khéo ăn nói, cũng không phải người quá cầu tiến để luôn phấn đấu trong công việc, cũng không quá lãng mạn để biết tôi thích gì, nhưng lại là một người sẵn sàng hy sinh vì tôi. Đã quen hơn 8 năm, ba mẹ anh cũng sốt ruột giục cưới, nhưng tôi nhiều lần tổn thương trong chuyện hôn nhân của ba mẹ mình nên luôn mong ước sẽ có được một tương lai tương đối rồi mới cưới, anh cũng đồng ý như vậy. Tôi cố gắng hết mình trong công việc để lo cho tương lai 2 đứa, anh luôn nói rằng: “Em cứ cố gắng, anh sẽ luôn đứng phía sau chăm sóc và ủng hộ em”.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, 2h sáng ngày 12/7 chị gái lạ gọi cho tôi, hỏi tôi là ai và tự xưng là bạn gái của anh, kèm đó là một loạt hình 2 người đi chơi âu yếm với nhau. Tim tôi như ngừng đập, bản thân thật đáng thương khi bị cắm sừng gần nửa năm trời, anh chia thời gian hoàn hảo để tôi không phát hiện. Chị ấy là con gái Sài Gòn, ba mẹ có nhà ở đây, từng được anh phỏng vấn xin việc, lớn hơn chúng tôi 2 tuổi. Anh cầu xin sự tha thứ: “Thiếu em chuỗi ngày qua của anh là vô nghĩa, anh chỉ yêu mình em. Anh bồng bột nhất thời, tha lỗi cho anh một lần cuối, anh thề…”. Tôi bắt đầu nguôi lòng nhưng cũng muốn làm căng lên để sau này anh không lặp lại. Chưa đầy 2 ngày, anh chủ động nói lời chia tay, anh bảo đã yêu chị ấy, còn chỉ thương tôi thôi, xem tôi như người thân, như em gái, hết yêu rồi.
Hai tiếng sau chia tay, anh quay lại với chị kia, chị nhắn cho tôi: “Ai là người nói lời chia tay, hai người đã xảy ra chuyện gì quá giới hạn chưa, nếu anh ấy là người chia tay trước thì chị sẽ quay lại với anh”? Kẻ thứ ba ấy một mặt nhắn cho tôi nói rằng chị ta vô tội, không biết gì, cũng không chấp nhận một người đàn ông như vậy, khuyên tôi chia tay, mặt còn lại nhắn tin cho anh nói là chị ta từng giống anh, từng thương hại người kia chứ không yêu.
Anh phũ với tôi như chưa từng có một chút tình nghĩa, rồi chuyển sang nhà chị kia ở (theo lời mẹ chị ấy). Chia tay tôi rồi, mỗi lần anh cãi vã với người ta thì lại nhắn tin cho tôi, làm trái tim tôi dao động. Anh không nói ra bất cứ lời gì về việc quay lại hay như thế nào, nhưng trong lời nói luôn ẩn chứa đầy điều cần nói: “Anh mệt”, “Chị ấy chỉ muốn làm và hưởng thụ, không muốn lo sau này, chị nói chỉ cần sống hạnh phúc, không sợ nghèo”, giờ chị ấy đang thất nghiệp. Cứ thế tôi lại muốn quan tâm, khuyên anh đủ điều. Rồi ngày nọ, sau khi 2 người đi chơi Đà Lạt về, anh thăm tôi, lại kể khổ, kể là làm ra không đủ ăn, lo không nổi 2 người, sau này còn lo cho mẹ chị, nhưng lại nói chưa dứt được, dành tình cảm 50-50 cho tôi và chị ấy, xin tôi cho một tháng xác định tình cảm.
Không cần đến một tháng, 3 ngày sau anh nói là ba chị ấy bệnh nặng, bắt cưới gấp, nếu không cưới phải chia tay, anh xin lỗi tôi vì không còn đường lui nữa. Giữa tháng 9 ba mẹ anh từ quê vào nhà gái để nói chuyện, xác định ngày cưới như mong đợi của nhà gái là ngày 8 tháng 10. Anh nhắn tin cho tôi, tháng sau anh cưới, tạm thời chúng tôi đừng liên lạc với nhau. Tôi chỉ im lặng và chúc anh hạnh phúc.
Cách đây vài hôm anh lại nhắn cho tôi: “Anh đã chụp hình cưới và đặt nhà hàng, xin lỗi không thể mời em vì vợ anh không thích điều đó. Em hãy sống hạnh phúc nhé, dù phía trước là vực sâu hay gì đi nữa anh cũng phải đi tiếp, anh không muốn tìm đường lui”. Đau hơn khi người thứ ba ấy dùng lời không hay dành cho tôi: “Tìm gặp người ta, cố tình gọi điện nhắn tin, phá vỡ hạnh phúc của người khác mà tỏ ra mình bị hại”. Mấy ai hiểu được nỗi đau của tôi, có thể bạn sẽ chửi tôi ngu ngốc, hoặc nói tôi cao thượng, lụy tình, nhưng tôi đau vì trái tim luôn thắng lý trí.
Ngọc/VNE