Nhiều lần tôi làm lành, nói chuyện, mua quà tặng để anh thay đổi lại nhưng tất cả bằng không.
Nhớ lại mà tôi còn buồn cười. Hôm ấy, tôi giặt đồ cho cả gia đình, phơi khô xong mang vào. Quần áo của ai tôi trả về người đó, cái nào của vợ chồng tôi xếp trong tủ riêng của mình. Một hôm chồng đi tắm, tôi lấy đồ cho anh thay, anh bảo quần ngắn đó của cha chồng, tôi đem để vào tủ của cha. Vậy mà mấy ngày sau, bà nội và chồng chất vấn tại sao tôi mang quần của cha chồng để tủ của mình rồi lại mang đi để chỗ khác. Làm vậy là tôi có thái độ khinh khi, không tôn trọng cha chồng, sợ dơ bẩn hay gì. Tôi đang không rõ chuyện gì xảy ra, không dám cười cũng không có động thái gì, chỉ “dạ” với nội. Tối đó, tôi ra sân cười một mình, không nghĩ có chuyện cái quần ngắn đó thôi mà gia đình mình bắt lỗi.
Mấy tháng sau, chồng cãi nhau với tôi chuyện tiền bạc, đơn giản vì anh muốn tôi đưa tiền lương cho anh giữ, anh muốn quán xuyến hết tất cả. Từ ngày cưới đến tháng thứ 8 ở nhà chồng, anh chỉ đưa tôi được 50 nghìn đồng đi chợ, còn lại là tiền của tôi. Anh bảo còn phải trả nợ ngân hàng, vay để mua xe cho bản thân và mua vài thứ khi còn độc thân. Tôi quyết định không đưa hết, chỉ phụ cha mẹ chồng chi phí sinh hoạt trong khả năng.
Từ chiếc quần, rồi chuyện tiền bạc, anh đổi thái độ với tôi rõ rệt, không nhìn và nói chuyện với tôi 3 tháng, nếu có nói chỉ toàn bắt lỗi những chuyện cũng tương tự như chiếc quần ngắn. Nhiều lần tôi làm lành, nói chuyện, mua quà tặng để anh thay đổi lại nhưng tất cả bằng không. Tôi quá mệt mỏi nên đã tự rút lui và đơn phương ly hôn. Chuyện nhỏ anh xé ra to, không bao dung và thông cảm, không yêu thương tôi mà vẫn cưới, tôi quyết định buông tay. Tôi có sai chỗ nào không? Mong các bạn tư vấn.
Nguyệt/VNE