Bức thư tình đầu tiên
Em!
Đây là câu đầu tiên anh viết dành cho em. Kế đến, anh viết cho em câu thứ hai. Anh muốn nói với em rằng, câu này anh viết đã là câu thứ ba rồi đó!
Em à, em có biết câu em đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà anh vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Anh hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với em ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn em ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, anh sẽ tâm sự với em được nhiều hơn.
Em ơi, em có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Anh dạo này trí nhớ kém quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu anh không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi. Nếu đúng thế thì khi anh chấm hết câu này cũng là lúc anh chuyển sang câu thứ mười hai rồi đó. Anh dự định sẽ nói điều muốn nói ra ở đây, nhưng cứ sợ em không đủ bình tĩnh, nên anh đành để nó ở câu sau nữa.
Em à! Em vẫn đang đọc bức thư của anh đó chứ? Điều anh muốn nói với em là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Cũng sắp hết giấy rồi nên anh sẽ nói ngay thôi. Nếu em vẫn tin anh, hãy đọc thêm câu này nữa. Anh không muốn làm mất thêm thời gian của em, nên anh sẽ cho em biết ngay bây giờ. Em à, anh muốn nói là… là… em hãy đọc lại lá thư này và trả lời anh ngay, em nhé!
Rất mong thư của em!
Bao nhiêu tuổi?
Trên một chuyến tàu, hai phụ nữ ở giường tầng 1 nói chuyện với nhau. Một phụ nữ hỏi:
– Chị bao nhiêu tuổi rồi?
– Tôi chỉ mới hơn 20 một chút. Thế còn cô?
– Em mới hơn 18 tuổi một tẹo.
– Ông khách giường trên nghe thấy thế liền lộn cả người xuống nhìn hai “cô gái”. Sau khi chiêm ngưỡng hai “thiếu nữ” 18, 20, ông liền ngã quay xuống đất. Hai bà giật mình kêu lên.
– Anh từ đâu ra thế này?
– Tôi không biết nữa, tôi vừa mới sinh ra.
Khoảnh khắc huy hoàng
Cuối tháng, chồng đi làm về, mặt vênh váo, hùng hổ gọi vợ ra quát nạt.
– Bây giờ tôi hỏi cô: Cái nhà này ai làm chủ?
Cô vợ tát nhẹ vào má chồng, nựng yêu:
– Thôi đi nỡm… Tháng này có lương rồi hả!
Khoảnh khắc tuyệt vời
Chú bé Bill chạy vào tiệm tạp hóa ở góc đường:
– Bác chủ đâu rồi? Mau lên! Gấp lắm!
– Ông chủ vội vàng hỏi: Có chuyện gì thế?
– Bố cháu cưa cành cây, bị cái chạc móc vào thắt lưng đang treo lơ lửng trên cao…
– Chà! Vậy cháu muốn tìm cái thang hở?
– Không ạ! Cháu muốn mua cuộn phim, lắp vào máy ảnh cho cháu, mau lên!
Quà sinh nhật cho hàng xóm
Hai ông hàng xóm nói chuyện với nhau:
– “Sinh nhật ông là ngày nào?”
– Ông hỏi để làm gì?
– Để tôi mua tặng ông cái rèm cửa sổ, chiều nào tôi cũng thấy vợ chồng ông không quần áo rượt đuổi khắp nhà.
-Thế sn ông là ngày nào?
– Ông hỏi vậy là sao?
– Để tôi mua cho ông cái ống nhòm coi rõ đó là vợ tôi hay… vợ ông!
Có hại cho sức khỏe
Hai anh chàng nói chuyện với nhau:
– Này, nghe nói hôn rất có hại cho sức khỏe, có đúng không nhỉ?
– Đúng đấy! Hồi nọ, tớ hôn một cô đã có chồng, thế là phải nằm viện mất những 5 tháng…!
Bạn tốt nhất
Một người đàn ông ngồi trong quán rượu uống hết ly này đến ly khác. Một người bạn của anh ta tình cờ bước vào và hỏi:
– Này, cậu làm gì thế? Bao nhiêu lâu nay cậu có bao giờ uống rượu thế này đâu? Có chuyện gì vậy?
– Vợ tớ bỏ nhà đi theo thằng bạn tốt nhất của tớ.
– Ơ, cậu vẫn thường bảo tớ là thằng bạn tốt duy nhất cơ mà?
– Mọi khi thì đúng như thế, nhưng cho đến khi cô ấy bỏ đi cùng hắn thì tớ coi thằng đó là bạn tốt nhất
Vẫn còn may
Trên đường đi học về Y hỏi I:
– Y: Nghe đồn, hôm qua mày đến thăm nàng , bị chó nhà nàng cắn vào chân hả?
– I: Ừ nhưng vẫn còn may.
– Y: Cắn vào chân mà may.
– I: May chú sao, nếu nó cắn vào đôi giày thì… tiêu tao rồi, đôi giày tao mượn thằng T.
– Y: Hết nói nổi!
Xứng đôi
AD và MR cãi nhau kịch liệt
– AD: Ông là đồ Chí Phèo!
– MR: Thảo nào chỉ mình tôi ăn được cháo bà nấu.
– AD: Gừ…gừ !!!
Kẹo tình yêu và hôn nhân
Bí: Này! Sao bây giờ bọn trẻ cứ thích nhai kẹo cao su thế?
Bo: Dễ hiểu thôi! Vì bọn trẻ muốn thử hương vị của “Tình yêu và hôn nhân”.
Bí: Tớ không hiểu.
Bo: Nhai kẹo cao su lúc đầu gọi là “tiền hôn nhân” thì vừa thơm, vừa ngọt, vừa dẻo. Về sau, sang giai đoạn “hôn nhân” thì thơm hết, ngọt cũng hết, chỉ còn dai như chão. Nuốt không được mà nhả không xong.
Bí: À!
Bị oan
Nhân dịp nghỉ hè, Robert và Raymond cùng nhau đi leo núi. Khi họ đến nơi thì xảy ra một cơn bão, hai người đành tìm chỗ trú tại một biệt thự lớn. Chủ nhân ngôi nhà, một phụ nữ xinh đẹp, nói rằng họ chỉ có thể qua đêm trong nhà kho ngoài vườn, vì cô đang chịu tang chồng. Chín tháng sau, Robert gọi điện cho Raymond:
– Raymond này, anh có còn nhớ cái đêm mà chúng ta buộc phải ngủ trong nhà kho không?
– Nhớ, rồi sao?
– Anh có còn nhớ nữ chủ nhân xinh đẹp của tòa biệt thự lớn?
– Nhớ chứ…
– Anh có còn nhờ là đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ thì anh lén đột nhập vào phòng cô ấy không?
– Nhớ… Raymond hạ giọng lo lắng.
– Để tránh tai tiếng, anh đã lấy tên và địa chỉ của tôi để tự giới thiệu với cô ấy?
– Có lẽ… mình nên xin lỗi cậu. Đầu dây bên kia ngập ngừng.
– Không, tôi phải cảm ơn anh, vì cô ấy vừa từ trần và để lại cho tôi tòa nhà cùng 10 triệu đôla!
– !!!
Ai quyết định?
– Bố vợ: Như vậy là con gái tôi đã thú nhận rằng muốn lấy anh làm chồng. Anh đã quyết định ngày tổ chức hôn lễ chưa?
– Chàng rể: Vấn đề đó con dành hoàn toàn cho nàng quyết định.
– Bố vợ: Thế hôn lễ theo nghi thức nhà thờ hay bình dân?
– Chàng rể: Điều đó mẹ nàng quyết định.
– Bố vợ: Thế các con sẽ sống bằng gì?
– Chàng rể: Điều đó phụ thuộc vào ngài, thưa ngài!…
ST