Tôi vẫn hy vọng có lúc sẽ gặp em và không tin em lại lãng quên tất cả như thế.
Tôi là tác giả bài viết “Rất yêu vợ, tôi vẫn muốn có con với bạn gái cũ”. Tôi rất cám ơn mọi người đã cho đóng góp ý kiến. Tôi không dám biện minh cho mình, chỉ muốn nói thêm cho rõ để mọi người hiểu vì sao tôi lại có ý nghĩ điên khùng như vậy. Trước tiên, tôi tự nhận mình không phải là người đàn ông vô trách nhiệm với gia đình. Với vợ con, tôi luôn quan tâm hết mực. Tất cả ngày lễ, kỷ niệm tôi đều nhớ, luôn làm cho vợ cảm thấy yên tâm, được yêu thương.
Đối với người cũ, đó là khoảng trời riêng của tôi và tôi nợ em quá nhiều. Hồi còn yêu nhau thời đại học, em luôn ở cạnh tôi, dù tôi có vấp phải sai lầm nào em vẫn sẵn sàng tha thứ. Có lần, em phát hiện tôi qua lại với người khác, dù rất thất vọng, nhưng em vẫn tha thứ và ở lại bên tôi. Đặc biệt, trong mọi vướng mắc khi khó khăn, em luôn đưa ra các tư vấn để tôi hiểu ra nhiều điều. Bố mẹ tôi chỉ gặp em hai lần nhưng cực kỳ thương em.
Khi ở lại cùng tôi xin việc ở thành phố, em đi làm thêm mọi việc, vừa cùng tôi tìm việc, vừa nuôi thêm em gái đang ôn thi đại học, không than thở hay trách móc. Đến lúc em quyết định vào Nam xin việc, rồi tôi nghe nói em có nhiều người theo đuổi, tôi đã tức giận, buông lời xúc phạm không thương tiếc. Tôi xoáy vào lòng tự trọng của em rằng đã ăn ngủ cùng tôi thì đừng hy vọng quen được người khác. Rồi tôi dọa sẽ cho bố mẹ em biết (bố mẹ em cực kỳ coi trọng lối sống của con cái). Em chỉ biết nói tôi để cho mọi việc bình yên, đừng xới tung lên. Cuối cùng, em chịu gặp mặt tôi một lần. Tôi còn nhớ như in lần gặp mặt đó, ánh mắt thất vọng, vô hồn của em như xoáy vào tâm can tôi. Bố tôi gọi điện, nói tôi rằng: Nếu còn làm phiền em, bố sẽ không có đứa con như tôi. Em nói chính tôi đã dồn em đến bước phải điện thoại cầu cứu bố tôi.
Sau lần đó, tôi thôi không phiền em nữa, quyết định ra đi dù vẫn mang hận trong lòng. Tôi điên cuồng làm việc và không gặp em như đã kể. Chỉ sau khi cả hai có gia đình riêng, tôi mới liên lạc lại. Khi biết chuẩn bị họp lớp, tôi hỏi em nếu tôi không đi, em có đi không. Em trả lời rằng, nơi học đại học có nhiều kỷ niệm, không chỉ xoay quanh mỗi tôi nên có điều kiện em sẽ đi, không vì ai hết.
Cách đây một tháng, cơ quan cử tôi vào Nam công tác. Tôi lo sợ vào đó lại không giữ được mình nên từ chối. Tôi nhắn tin cho em, nói mình quyết định không vào vì sợ tôi và em không giữ được mình. Câu trả lời của em khiến tôi khựng lại, rằng tôi quyết định vậy là tốt. Tuy nhiên, nếu tôi vào làm việc cũng không nên quá lo lắng, cứ hoàn toàn yên tâm về em, sẽ không bao giờ có chuyện như tôi lo sợ xảy ra. Còn về phần tôi, nếu đã sa ngã thì không chỉ em mà gặp ai cũng vậy. Lúc đó, cứ nghĩ về vợ con ắt sẽ bình tâm lại.
Kể từ đó, em không còn trả lời khi tôi nhắn tin nữa. Tôi phát hiện em hủy luôn kết bạn với tôi. Một người con gái như vậy, tôi làm sao không nhớ, không trân trọng. Tôi vẫn hy vọng có lúc sẽ gặp em và không tin em lại lãng quên tất cả như thế. Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm. Chôn vùi qua khứ là điều tôi không thể làm được.
Toàn
Theo Vnexpress