Chưa bao giờ chồng hỏi xem con đóng học bằng gì, tiền đâu đi viện, ai bỏ phong bì đi ăn cưới hay tiền chợ ở đâu ra…
Tôi 33 tuổi, chồng 40 tuổi, có một bé gái 4 tuổi, chúng tôi đều làm nhà nước ở quê với thu nhập thấp. Hôn nhân của tôi bắt đầu không ổn từ lâu nhưng nay càng ngày càng nghiêm trọng vì tôi không hài lòng nhiều mặt về đối phương, phân vân không rõ liệu mình có sai không. Chồng hay phải đi tiếp khách nên thỉnh thoảng say, còn đa số làm xong về nhà phụ vài việc đã được tôi phân công sẵn như phơi đồ hay tắm con, thỉnh thoảng giúp tôi quét nhà, lau nhà, không biết và không muốn nấu ăn nên tôi cố gắng nịnh nọt lắm mới chỉ biết cắm giùm nồi cơm. Anh hầu như không tham gia vào tuổi thơ của con hay giúp tôi hình thành nhân cách cho con vì rất kiệm lời, cứ lù lù làm gì xong là nằm ườn ra xem tivi hay chơi game, không chơi với con, cũng không khi nào nói chuyện kiểu tâm sự, kể chuyện cuộc sống với vợ con. Tôi có nói cả buổi cũng chỉ phản hồi kiểu không quan tâm, không biết nên không bàn đến, không phải việc của mình đừng nói…
Kinh tế nhà tôi khá khó khăn khi tổng thu nhập một tháng chỉ có 10 triệu thì đã trả ngân hàng mua đất làm nhà hết gần 7 triệu, trừ lương hàng tháng. Tôi phải làm thêm kiếm tiền trang trải chi phí gia đình vì không thể chi tiêu bằng số tiền gần 3 triệu còn lại, không nhận được sự sẻ chia nào từ chồng. Ngoài đi làm và làm vài việc gia đình tôi kể trên thì anh chỉ biết chơi game, xem tivi hay đi uống cà phê với đồng nghiệp, phó mặc chuyện “cơm áo gạo tiền” cho tôi muốn làm thế nào kệ tôi. Anh mặc định tôi với 3 triệu đó là phải gói ghém đủ mọi thứ chi tiêu trong gia đình, chưa bao giờ hỏi xem con đóng học bằng gì, tiền đâu đi viện, ai bỏ phong bì đi ăn cưới hay tiền chợ ở đâu ra, rất ung dung rằng nhiêu đó là đủ đầy.
Đỉnh điểm cách đây 3 tháng tôi biết mình có em bé được 8 tuần tuổi đã ngừng phát triển, tôi nằm khóc 2 ngày vì buồn vẫn phải dậy đi vay tiền đi viện vì kêu anh thì anh nói “không có tiền ráng chịu đi”. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh nói câu “ráng chịu” khi gặp khó khăn mà không hề nói được một câu tử tế mang tính xây dựng hay gánh vác. Với anh, nếu tôi không làm được thì ráng chịu chứ anh không biết. Sau lần đó tôi bắt đầu có những cuộc nói chuyện gay gắt với chồng về gánh nặng “cơm áo gạo tiền” anh đang đẩy sang vai tôi trong khi anh có học thức, lành lặn khỏe mạnh lực lưỡng chứ không kém ai cái gì. Anh lại nói tôi đòi hỏi cao sang, khó khăn thì chịu chứ đòi ăn ngon mặc đẹp. Tôi biết mình chọn sai người khi anh không phải người hiền lành ít nói mà là lầm lì cục súc và không lanh lợi, nhưng tôi có đòi hỏi quá đáng không khi đang cân nhắc ly hôn vì quá mệt mỏi?
Tôi muốn mình sống thanh thản, không phải ấm ức với vai trò trụ cột tôi đang mang, vì lương tôi và tiền làm thêm đủ nuôi con với mức sống ở quê (tôi làm bánh bán online, chồng không phụ). Dù sau này hết nợ thì tâm lý cũng rất không ổn khi vợ chồng không có gì chung ngoài bữa cơm. Thêm một điểm khó nói nữa là anh bị xuất tinh sớm nhưng không thừa nhận mà nói tôi bệnh hoạn, tôi đã không còn cảm giác với chồng. Anh cũng một hai tuần mới đòi hỏi nhưng không làm ăn được gì vẫn không chịu đi khám. Tôi đề nghị ly hôn anh nói tôi hám tiền, sống vì tiền. Xin hãy cho tôi lời khuyên hoặc giải pháp giải quyết vấn đề, chân thành cảm ơn.
Nguyệt/VNE