Tình nguyện đổ vỏ ốc
Một ông chồng vốn tế nhị và nể vợ, nghe nói vợ có chuyện mèo mỡ, vẫn định bụng khi nào có dịp sẽ nhắc nhẹ cho vợ biết.
Một hôm, gặp vợ đang ngồi ăn ốc ở chợ, ông ta rất lịch sự đến gần mẹt ốc rỉ tai vợ:
– Em cứ yên chí ăn ốc đi, còn vỏ, anh sẽ đổ cho.
– !!!
Không nghe lời
Bố chất vấn con trai:
– Bố nghe mẹ nói, con chẳng chịu nghe lời mẹ phải không?
– Dạ, con con…
– Thôi, đừng quanh co nữa, hãy nói cho bố biết, làm thế nào mà con lại… làm được như thế.
Thời hiện đại
Hai người đàn ông chuẩn bị làm bố gặp nhau ngoài phòng chờ của bệnh viện phụ sản. Đồng cảnh ngộ nên họ mau chóng trò chuyện tâm đầu ý hợp.
– Anh tin không, – Một người nói – Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch của chúng tôi. Thế mà cô ấy lại lên bàn đẻ…
– Thế thì có gì mà anh phải phàn nàn? – Người kia nhún vai. – Đây là tuần trăng mật của chúng tôi.
Chê vợ không bằng gái điếm
Mấy ông bợm nhậu sau buổi tối tại quán, ai nấy cũng đòi về, riêng chỉ có một ông không muốn về mà đòi phải chở đến nơi có gái điếm.
Ai nấy can ngăn không được bèn giả vờ chở đi đến quán, sau đó chở thẳng về nhà. Vừa đến nhà, vợ ông ta ra đón chồng liền bị ông ta la toáng lên:
– Đổi em khác đi, cô này xấu quá, đã xấu còn già nữa đổi mau đổi mau…
Mấy ông bạn nghe vậy hết hồn lặng lẽ bỏ đi, còn ông này được vợ cho một trận no đòn.
Ai nuôi?
Một người có một thằng con hai mươi tuổi nhưng lười, không biết làm nghề gì mà ăn, chỉ nhờ vào bố. Một hôm ông thầy tướng coi tướng cho nó bảo:
– Bố anh sống tám mươi tuổi, còn anh cũng sống tới sáu mươi hai tuổi.
Thằng con nghe thấy thế, liền khóc òa lên. Thầy tướng lấy làm lạ hỏi:
– Tôi bảo bố con anh đều thọ cả, cớ sao lại khóc?
Nó trả lời:
– Bố tôi chết trước tôi hai năm, thế thì hai năm ấy, ông bảo ai nuôi tôi mà tôi chẳng khóc.
Buồn hơn
Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình:
– Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?
– Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la.
– Xin chia buồn cùng anh!
– Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la.
– Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này.
– Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la.
– Anh thật là người bất hạnh.
– Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.
ST