Chị nói nếu kháng cáo không thành công chị sẽ ôm con bỏ trốn chứ không thể mất con được.
Hiện tại cả nhà tôi rất đau khổ và suy sụp. Người đau khổ nhất là chị gái tôi. Nhà tôi nghèo, có 6 chị em, chị là chị đầu, là người nhân hậu và lo lắng cho gia đình. Chị rất xinh đẹp, giờ ly hôn và nuôi con được 3 tuổi rưỡi. Mấy chị em tôi may mắn vì có chị là chị. Với chị, hạnh phúc của các em là niềm vui của chị, nhưng cuộc đời chị toàn nước mắt. Vậy mà chúng tôi chẳng thể nào giúp chị được. Chị cưới chồng, từ đó cuộc đời tan nát cho đến bây giờ.
Cưới nhau được mấy tháng thì chị có bầu. Chị là giáo viên và sức khỏe yếu nên thường xuyên ngất xỉu vì ốm nghén. Không dưới 10 lần ba tôi phải chạy ra đón chị về vì thầy hiệu trưởng gọi điện. Vì vậy chị nói với chồng thuê trọ gần trường. Mỗi lần ngất xỉu thì đều do ba má tôi chăm sóc, chồng chị không hề quan tâm. Có lần chị tôi ngất xỉu, ba chở về nhà nghỉ ngơi, lúc đó là buổi chiều tối. Vậy mà sáng hôm sau chị phải vác bụng bầu ra chợ mua đồ ăn sáng cho chồng, nếu không thì sẽ không yên được. Bụng mang dạ chửa mà chị tôi còn bê nguyên cả thau đồ giặt rồi phơi. Anh rể sinh năm 1985 nhưng rất nghe lời mẹ. Nếu gia đình anh bảo không được nấu cơm, giặt đồ cho vợ thì anh sẽ không làm. Nếu có mệt quá, chị về nhà ăn cơm rồi má tôi nấu cơm đem về cho anh ăn luôn thì anh hất đổ vì má anh nói như vậy. Chuyện này mãi sau khi ly dị chị mới dám kể vì sợ ba má buồn.
Chị sống khổ như vậy nhưng khi nào về nhà cũng vui vẻ, giờ nghĩ lại thấy thương chị vô cùng. Rồi chị cũng quyết định ly dị, cứ ôm con vào lòng mà nước mắt chảy, tôi biết chị đau khổ nhường nào khi không thể giữ cho con được một gia đình. Chỉ cần anh rể đứng ra bảo vệ và che chở cho mẹ con chị thì tủi khổ sao chị cũng chịu được. Đằng này chỉ cần ba má, chị em hay thậm chí chị dâu anh nói gì về chị là anh gây chuyện đánh đập, còn xưng với má tôi là bà này bà nọ. Oái ăm thay, khi ra tòa, điều kiện ly dị của anh là chị tôi phải trả lại tiền. Anh nói trước tòa thế này: Mỗi tháng lương anh là 7 triệu, ở chung 2 năm vậy thì nhân lên rồi cộng với tiền một cây vàng ba má và các chị anh cho lúc cưới nữa. Nếu chị tôi chịu trả 200 triệu thì mới ký đơn.
Kiện tụng kéo dài hơn năm trời mệt mỏi, rồi cuối cùng tòa cũng bác đơn đòi tiền, xử chị tôi được ly dị và anh một tháng phải trợ cấp nuôi con một triệu. Lúc đó cháu tôi mới 3 tuổi nên được giao cho chị nuôi. Nói là mỗi tháng chu cấp nhưng sau hơn 2 năm ly hôn anh chỉ đưa chị tôi được 5 triệu rồi mất hẳn, không thăm cháu, không gì cả. Chị tôi một mình làm nuôi con và cũng không hề cần số tiền đó, với chị chỉ cần yên bình là đủ. Vậy mà đâu có được, lúc cháu được tròn 3 tuổi cũng là lúc nhà kia kiện đòi giành quyền nuôi con. Nhà tôi lại lao đao khốn khổ.
Nhà kia giàu có, họ thuê luật sư. Còn nhà tôi không có tiền để thuê ai cả. Cuối cùng tòa tuyên nhà kia được quyền nuôi con với lý do chị tôi là giáo viên, lương có 5 triệu, trong khi anh kia được 7,5 triệu và chị tôi thì đang ở nhà của bố mẹ, còn anh này thì được bố mẹ cho nhà riêng rồi. Chị tôi không nói lại được với luật sư. Khỏi phải nói chị suy sụp đến thế nào. Lúc sáng nay có cô ở tòa án lên hướng dẫn chị làm đơn kháng cáo, cô nói bất công cho chị, vì lúc hội án ai cũng đồng ý cho chị nuôi, thế mà khi tuyên án chủ tọa lại quyết định ngược lại. Chị gầy rộp, đi hỏi thuê luật sư thì tiền cao quá lấy ở đâu ra, giờ không có thì biết phải làm sao để giữ được con. Nếu nhà bên kia thật sự thương cháu thì khác, đằng này 2 năm trời không thăm cháu, cả cha ruột, ông bà và cô chú, họ chỉ muốn dùng mọi cách dành quyền nuôi cháu để chị tôi thương con mà quay về sống lại.
Chị nói nếu kháng cáo không thành công chị sẽ ôm con bỏ trốn chứ không thể mất con được. Nếu con về nhà đó chắc chắn chị sẽ không thể thăm con, cháu tôi trước giờ có biết ông bà nội, cô chú hay ba đâu. Còn ba tôi nói sẽ giữ cháu dù có phải vào tù. Vì quá thương cháu mà giờ nhà tôi không ai đủ lý trí để tính xem phải làm thế nào. Nhà tôi nghèo nhưng không để cháu thiếu thốn gì cả. Giờ mất cháu chắc chị tôi không sống được. Những chuyện tôi kể trên đây hoàn toàn là sự thật, tôi mong độc giả tư vấn giúp gia đình tôi. Chị tôi đã xác định sẽ ở vậy nuôi con, chị sinh năm 1988. Nhiều người thương chị nhưng vì sợ sau này nếu không thương con chị thì con sẽ khổ, chưa kể chẳng ai có đủ bao dung và tình yêu với người một đời chồng và có con như chị. Vì vậy giờ chị chỉ sống vì con mà thôi.
Minh/VNE